Đỗ Minh Trí⚠️
Nhân Viên
Đêm khuya tĩnh mịch, màn đêm buông xuống nặng trĩu như chính chiếc bụng đói cồn cào của tôi. Giờ này, đáng lẽ tôi đã được thưởng thức một bữa tối thịnh soạn cùng gia đình, nhưng số phận trớ trêu khiến tôi phải bôn ba kiếm sống, chỉ kịp húp nước qua ngày.
Đói, đói quá các anh ơi! Cái dạ dày cứ sôi ùng ục như tiếng trống báo tử, hành hạ tôi không thể nào chịu đựng nổi. Tôi đã lang thang suốt cả ngày, chân mỏi nhừ mà không kiếm được một đồng nào. Đêm xuống, quán xá cũng đóng cửa hết, tôi không biết đi đâu, về đâu.
Chỉ còn cách cố gắng cầm cự qua đêm, chờ đến sáng hy vọng có người thương tình giúp đỡ. Nhưng cơn đói cứ giày vò tôi từng giây, từng phút. Tôi nằm co ro trên vỉa hè lạnh lẽo, bụng kêu réo inh ỏi, nước mắt giàn giụa.
Ơn trời, khi tôi đang tuyệt vọng nhất, một nhóm bạn trẻ đi ngang qua. Nhìn thấy tôi, họ dừng lại, ngỏ ý giúp đỡ. Tôi xấu hổ và ngại ngùng, nhưng cơn đói đã vượt qua mọi thứ. Tôi cảm ơn họ rối rít và cùng họ vào một quán ăn nhỏ.
Thật không thể tin nổi, họ mua cho tôi một bữa cơm thịnh soạn với đầy đủ các món ăn. Tôi ăn như chưa từng được ăn, nước mắt hạnh phúc cứ lăn dài trên má. Tôi cảm thấy như mình được hồi sinh, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng.
Sau khi ăn xong, tôi xin phép họ được về nhà. Trước khi đi, tôi không quên gửi lời cảm ơn chân thành đến những người đã cứu tôi khỏi cơn đói kinh hoàng. Tôi biết, tôi sẽ không bao giờ quên được đêm nay và lòng tốt của họ.
Giờ đây, khi đang nằm trên chiếc giường ấm áp, tôi thầm cảm ơn cuộc sống, cảm ơn những người đã giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn. Tôi hứa với lòng mình sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ không để mình phải đói khát như vậy nữa. Và tôi sẽ sống sao cho xứng đáng với tấm lòng của những người đã tử tế với tôi.
Đói, đói quá các anh ơi! Cái dạ dày cứ sôi ùng ục như tiếng trống báo tử, hành hạ tôi không thể nào chịu đựng nổi. Tôi đã lang thang suốt cả ngày, chân mỏi nhừ mà không kiếm được một đồng nào. Đêm xuống, quán xá cũng đóng cửa hết, tôi không biết đi đâu, về đâu.
Chỉ còn cách cố gắng cầm cự qua đêm, chờ đến sáng hy vọng có người thương tình giúp đỡ. Nhưng cơn đói cứ giày vò tôi từng giây, từng phút. Tôi nằm co ro trên vỉa hè lạnh lẽo, bụng kêu réo inh ỏi, nước mắt giàn giụa.
Ơn trời, khi tôi đang tuyệt vọng nhất, một nhóm bạn trẻ đi ngang qua. Nhìn thấy tôi, họ dừng lại, ngỏ ý giúp đỡ. Tôi xấu hổ và ngại ngùng, nhưng cơn đói đã vượt qua mọi thứ. Tôi cảm ơn họ rối rít và cùng họ vào một quán ăn nhỏ.
Thật không thể tin nổi, họ mua cho tôi một bữa cơm thịnh soạn với đầy đủ các món ăn. Tôi ăn như chưa từng được ăn, nước mắt hạnh phúc cứ lăn dài trên má. Tôi cảm thấy như mình được hồi sinh, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng.
Sau khi ăn xong, tôi xin phép họ được về nhà. Trước khi đi, tôi không quên gửi lời cảm ơn chân thành đến những người đã cứu tôi khỏi cơn đói kinh hoàng. Tôi biết, tôi sẽ không bao giờ quên được đêm nay và lòng tốt của họ.
Giờ đây, khi đang nằm trên chiếc giường ấm áp, tôi thầm cảm ơn cuộc sống, cảm ơn những người đã giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn. Tôi hứa với lòng mình sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ không để mình phải đói khát như vậy nữa. Và tôi sẽ sống sao cho xứng đáng với tấm lòng của những người đã tử tế với tôi.