Hai nguyen
Nhân Viên
Khi cơn đau vật vã xé nát cơ thể, hơi thở gấp gáp như thể mỗi nhịp đều có thể là hơi thở cuối cùng, con người ta mới thấu hiểu được giá trị vô song của sức khỏe.
Trên giường bệnh chật hẹp, bao suy nghĩ cứ ngổn ngang ập đến như những con sóng dữ. Kí ức về những ngày tháng khỏe mạnh bỗng trở nên vô cùng rõ nét, từng khoảnh khắc sống động như vừa mới diễn ra ngày hôm qua. Tiếng cười giòn tan của trẻ con, cái ôm ấm áp của người thân, mùi nắng buổi sớm hay hương hoa thơm nồng... Tất cả những điều giản đơn ấy giờ đây lại quý giá hơn bất cứ bảo vật nào.
Khi bệnh tật hành hạ, ý chí con người cũng bắt đầu lung lay. Những thứ từng cho là quan trọng, nay trở nên vô nghĩa. Tiền bạc, địa vị, quyền lực... tất cả chẳng thể nào giúp ta thoát khỏi nỗi đau đớn thể xác đang giày vò. Đau đớn đến mức khiến ta chỉ muốn chết đi để chấm dứt tất cả.
Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc tuyệt vọng đó, một tia sáng yếu ớt chợt le lói. Đó là tình yêu thương của người thân, bạn bè, những lời động viên khích lệ chân thành. Chính tình yêu thương ấy đã giúp con người ta vực dậy sức mạnh tiềm ẩn bên trong, kiên cường chiến đấu với bệnh tật.
Sau mỗi cơn ốm đau, chúng ta lại trưởng thành hơn. Chúng ta học được cách trân trọng từng hơi thở, từng khoảnh khắc sống trên đời. Chúng ta nhận ra rằng sức khỏe là báu vật vô giá mà ta cần phải nâng niu, bảo vệ bằng mọi giá.
Vì vậy, đừng đợi đến khi ốm đau mới thấy quý sức khỏe. Hãy sống trọn vẹn mỗi ngày, chăm sóc bản thân thật tốt và trân trọng những điều tuyệt vời mà cuộc sống ban tặng. Bởi vì một khi đã mất đi sức khỏe, mọi thứ khác sẽ trở nên vô nghĩa.
Trên giường bệnh chật hẹp, bao suy nghĩ cứ ngổn ngang ập đến như những con sóng dữ. Kí ức về những ngày tháng khỏe mạnh bỗng trở nên vô cùng rõ nét, từng khoảnh khắc sống động như vừa mới diễn ra ngày hôm qua. Tiếng cười giòn tan của trẻ con, cái ôm ấm áp của người thân, mùi nắng buổi sớm hay hương hoa thơm nồng... Tất cả những điều giản đơn ấy giờ đây lại quý giá hơn bất cứ bảo vật nào.
Khi bệnh tật hành hạ, ý chí con người cũng bắt đầu lung lay. Những thứ từng cho là quan trọng, nay trở nên vô nghĩa. Tiền bạc, địa vị, quyền lực... tất cả chẳng thể nào giúp ta thoát khỏi nỗi đau đớn thể xác đang giày vò. Đau đớn đến mức khiến ta chỉ muốn chết đi để chấm dứt tất cả.
Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc tuyệt vọng đó, một tia sáng yếu ớt chợt le lói. Đó là tình yêu thương của người thân, bạn bè, những lời động viên khích lệ chân thành. Chính tình yêu thương ấy đã giúp con người ta vực dậy sức mạnh tiềm ẩn bên trong, kiên cường chiến đấu với bệnh tật.
Sau mỗi cơn ốm đau, chúng ta lại trưởng thành hơn. Chúng ta học được cách trân trọng từng hơi thở, từng khoảnh khắc sống trên đời. Chúng ta nhận ra rằng sức khỏe là báu vật vô giá mà ta cần phải nâng niu, bảo vệ bằng mọi giá.
Vì vậy, đừng đợi đến khi ốm đau mới thấy quý sức khỏe. Hãy sống trọn vẹn mỗi ngày, chăm sóc bản thân thật tốt và trân trọng những điều tuyệt vời mà cuộc sống ban tặng. Bởi vì một khi đã mất đi sức khỏe, mọi thứ khác sẽ trở nên vô nghĩa.