caocao_203
Nhân Viên
Trong thế giới huyền bí của những tinh linh tự nhiên, một cuộc tranh luận đã diễn ra trong nhiều thế kỷ: Liệu Nước Sông có tự đục, hay có một thế lực bí ẩn nào đó can thiệp?
Nước Sông, kiêu ngạo và kiêu hãnh, luôn khẳng định rằng nguồn nước của mình trong vắt vì bản chất của nó. Nó chế nhạo Nước Rừng, một nhánh nước khiêm tốn và yên tĩnh, vì sự u ám của nó, tuyên bố rằng Nước Rừng bị ô nhiễm bởi lá cây và đất.
Tuy nhiên, Nước Rừng lại có một câu trả lời khôn ngoan. "Tôi có thể đen tối hơn," nó nhẹ nhàng nói, "nhưng đó là vì tôi đã chạm vào những bí mật của khu rừng. Tôi đã chảy qua những tán lá xanh tươi, nuôi dưỡng rễ cây và thấm nhuần tri thức của đất."
Sự tự tin của Nước Sông bắt đầu lung lay khi nó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong một hồ nước tĩnh. Đột nhiên, nó nhận ra rằng nguồn nước của nó không còn trong vắt như trước. Dưới mặt nước, có những đám mây đất cát và tàn tích hữu cơ.
Ngay lập tức, Nước Rừng cất tiếng khúc khích. "Đó mới chỉ là một thoáng nhỏ về những gì tôi biết, Nước Sông ạ. Khi bạn chảy qua các cánh đồng và thành phố, bạn sẽ thu thập vô số tạp chất. Đừng lấy làm kiêu ngạo về sự trong sạch của mình, vì một ngày nào đó, bạn sẽ giống hệt như tôi."
Nước Sông bị choáng váng. Nó chưa bao giờ nghĩ đến khả năng nguồn nước của mình có thể đục. Nó chậm rãi chảy qua những bờ đất và cuối cùng bắt đầu hiểu được rằng những lời của Nước Rừng là sự thật. Từ ngày đó trở đi, Nước Sông không còn kiêu ngạo về độ trong của mình nữa. Nó biết rằng tất cả các vùng nước, dù là sông hay rừng, cuối cùng đều phải chịu đựng sức mạnh của thời gian và những ảnh hưởng của thế giới xung quanh.
Nước Sông, kiêu ngạo và kiêu hãnh, luôn khẳng định rằng nguồn nước của mình trong vắt vì bản chất của nó. Nó chế nhạo Nước Rừng, một nhánh nước khiêm tốn và yên tĩnh, vì sự u ám của nó, tuyên bố rằng Nước Rừng bị ô nhiễm bởi lá cây và đất.
Tuy nhiên, Nước Rừng lại có một câu trả lời khôn ngoan. "Tôi có thể đen tối hơn," nó nhẹ nhàng nói, "nhưng đó là vì tôi đã chạm vào những bí mật của khu rừng. Tôi đã chảy qua những tán lá xanh tươi, nuôi dưỡng rễ cây và thấm nhuần tri thức của đất."
Sự tự tin của Nước Sông bắt đầu lung lay khi nó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong một hồ nước tĩnh. Đột nhiên, nó nhận ra rằng nguồn nước của nó không còn trong vắt như trước. Dưới mặt nước, có những đám mây đất cát và tàn tích hữu cơ.
Ngay lập tức, Nước Rừng cất tiếng khúc khích. "Đó mới chỉ là một thoáng nhỏ về những gì tôi biết, Nước Sông ạ. Khi bạn chảy qua các cánh đồng và thành phố, bạn sẽ thu thập vô số tạp chất. Đừng lấy làm kiêu ngạo về sự trong sạch của mình, vì một ngày nào đó, bạn sẽ giống hệt như tôi."
Nước Sông bị choáng váng. Nó chưa bao giờ nghĩ đến khả năng nguồn nước của mình có thể đục. Nó chậm rãi chảy qua những bờ đất và cuối cùng bắt đầu hiểu được rằng những lời của Nước Rừng là sự thật. Từ ngày đó trở đi, Nước Sông không còn kiêu ngạo về độ trong của mình nữa. Nó biết rằng tất cả các vùng nước, dù là sông hay rừng, cuối cùng đều phải chịu đựng sức mạnh của thời gian và những ảnh hưởng của thế giới xung quanh.