vubaolong12
Nhân Viên
Ở Việt Nam này, kiếm được một chỗ đứng cho người sống thật thà quả chẳng dễ dàng. Như tôi, vốn tính lương thiện, chẳng muốn lọc lừa hay nói lời trái tim, nhưng rồi từng va vấp như những cú tát đau khiến tôi nhận ra: sống thật thà là tự chuốc lấy thiệt thòi.
Thử nghĩ mà xem, trong cái xã hội này, người ta tung hô sự khéo léo, tinh ranh hơn là lòng ngay thẳng. Ai cũng muốn tươi cười nịnh nọt, đeo mặt nạ tử tế chỉ để đạt được mục đích cá nhân. Những kẻ thật thà như tôi trở thành miếng mồi béo bở, bị lợi dụng và chà đạp không thương tiếc.
Tôi đã từng tin vào lời hứa của bạn bè, mượn tiền mà chẳng dám đòi lại. Cứ ngỡ tình cảm là trên hết, nhưng rồi tôi nhận ra, trong mắt họ tôi chỉ là một thằng ngu ngốc. Các mối quan hệ vì thế mà rạn nứt, để lại trong tôi nỗi đau và sự thất vọng khôn nguôi.
Trên thương trường cũng vậy, những người gian xảo luôn tìm cách lách luật, bán hàng kém chất lượng, nhưng vẫn kiếm được bộn tiền. Trong khi đó, tôi với lương tâm trong sáng, chỉ muốn đem sản phẩm tốt nhất đến tay khách hàng, nhưng lại không thể cạnh tranh nổi. Khách hàng chạy theo giá rẻ và những lời quảng cáo hoa mỹ, khiến tôi gần như cạn kiệt tiền bạc và hy vọng.
Ở Việt Nam, sự thật thà trở thành một gánh nặng trên vai. Người ta không còn coi trọng lòng ngay chính, mà chỉ tôn sùng sự thực dụng và thủ đoạn. Tôi đã cố gắng thay đổi bản thân, nhưng càng cố gắng lại càng cảm thấy lạc lõng và giả tạo.
Tôi không phủ nhận rằng trong xã hội vẫn còn những người tốt, sống theo đạo lý. Nhưng họ giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, quá ít ỏi để làm sáng cả bóng tối. Đối với một người muốn sống thật thà như tôi, Việt Nam quả là một nơi quá khó để tồn tại.
Thử nghĩ mà xem, trong cái xã hội này, người ta tung hô sự khéo léo, tinh ranh hơn là lòng ngay thẳng. Ai cũng muốn tươi cười nịnh nọt, đeo mặt nạ tử tế chỉ để đạt được mục đích cá nhân. Những kẻ thật thà như tôi trở thành miếng mồi béo bở, bị lợi dụng và chà đạp không thương tiếc.
Tôi đã từng tin vào lời hứa của bạn bè, mượn tiền mà chẳng dám đòi lại. Cứ ngỡ tình cảm là trên hết, nhưng rồi tôi nhận ra, trong mắt họ tôi chỉ là một thằng ngu ngốc. Các mối quan hệ vì thế mà rạn nứt, để lại trong tôi nỗi đau và sự thất vọng khôn nguôi.
Trên thương trường cũng vậy, những người gian xảo luôn tìm cách lách luật, bán hàng kém chất lượng, nhưng vẫn kiếm được bộn tiền. Trong khi đó, tôi với lương tâm trong sáng, chỉ muốn đem sản phẩm tốt nhất đến tay khách hàng, nhưng lại không thể cạnh tranh nổi. Khách hàng chạy theo giá rẻ và những lời quảng cáo hoa mỹ, khiến tôi gần như cạn kiệt tiền bạc và hy vọng.
Ở Việt Nam, sự thật thà trở thành một gánh nặng trên vai. Người ta không còn coi trọng lòng ngay chính, mà chỉ tôn sùng sự thực dụng và thủ đoạn. Tôi đã cố gắng thay đổi bản thân, nhưng càng cố gắng lại càng cảm thấy lạc lõng và giả tạo.
Tôi không phủ nhận rằng trong xã hội vẫn còn những người tốt, sống theo đạo lý. Nhưng họ giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, quá ít ỏi để làm sáng cả bóng tối. Đối với một người muốn sống thật thà như tôi, Việt Nam quả là một nơi quá khó để tồn tại.