Trong ánh hoàng hôn đang dần buông, hai đoàn phát cơm từ thiện lướt qua nhau trên những con phố tấp nập. Những nụ cười và những giọt nước mắt trên khuôn mặt của những người nhận lại tạo nên một bức tranh tương phản sâu sắc.
Đoàn phát cơm thứ nhất, từ một tổ chức tôn giáo, được dẫn đầu bởi một vị linh mục mặc áo choàng đen, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt dịu dàng. Các tình nguyện viên trẻ tuổi, mặc đồng phục chỉnh tề, lịch sự hướng dẫn từng người đến nhận suất cơm nóng hổi, kèm theo một lời hỏi thăm ân cần. Không khí nơi đây ấm áp và tràn đầy sự sẻ chia.
Tương phản hoàn toàn với đoàn phát cơm thứ hai, do một nhóm mạnh thường quân tự phát tổ chức. Người dẫn đầu là một doanh nhân trung niên với bộ vest đắt tiền, dáng đi oai vệ. Các tình nguyện viên mặc những chiếc áo phông màu mè, la lối om sòm. Suất cơm được đựng trong những thùng nhựa cũ kỹ, được vứt thẳng vào tay người nhận mà không một lời chào hỏi.
Bà cụ già run rẩy đứng xếp hàng trước đoàn phát cơm thứ nhất, nước mắt lưng tròng. Cô nói với vị linh mục rằng con trai bà bị bệnh nặng, không có tiền lo thuốc thang. Vị linh mục an ủi bà, cho bà suất cơm nhiều hơn, đồng thời hứa sẽ hỗ trợ bà tìm kiếm sự giúp đỡ y tế.
Ngược lại, ở đoàn phát cơm thứ hai, một người đàn ông vô gia cư bị đám tình nguyện viên chửi rủa vì cố gắng lấy một suất thứ hai. Người doanh nhân dẫn đầu nhìn cảnh đó với ánh mắt lạnh lùng, chỉ trích người đàn ông là lười biếng và tham lam.
Bên kia là "Bố", bên này là "Từ". Đoàn phát cơm từ thiện đầu tiên giống như một người cha, ấm áp, dịu dàng và luôn quan tâm đến con cái mình. Đoàn phát cơm thứ hai lại giống như một người thầy giáo khắc nghiệt, chỉ biết ra lệnh và trừng phạt.
Sự tương phản giữa hai đoàn phát cơm từ thiện này cho thấy không chỉ là sự khác biệt về hình thức, mà còn là về bản chất của lòng từ bi và tinh thần phục vụ. Đoàn phát cơm thứ nhất, với sự chân thành và tình yêu thương, đã trao cho người nghèo không chỉ thức ăn mà còn cả hy vọng và niềm tin. Còn đoàn phát cơm thứ hai, mặc dù có thể hào nhoáng hơn, nhưng lại vô tình làm tổn thương lòng tự trọng và sự tuyệt vọng của những người đang cần được giúp đỡ nhất.
Đoàn phát cơm thứ nhất, từ một tổ chức tôn giáo, được dẫn đầu bởi một vị linh mục mặc áo choàng đen, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt dịu dàng. Các tình nguyện viên trẻ tuổi, mặc đồng phục chỉnh tề, lịch sự hướng dẫn từng người đến nhận suất cơm nóng hổi, kèm theo một lời hỏi thăm ân cần. Không khí nơi đây ấm áp và tràn đầy sự sẻ chia.
Tương phản hoàn toàn với đoàn phát cơm thứ hai, do một nhóm mạnh thường quân tự phát tổ chức. Người dẫn đầu là một doanh nhân trung niên với bộ vest đắt tiền, dáng đi oai vệ. Các tình nguyện viên mặc những chiếc áo phông màu mè, la lối om sòm. Suất cơm được đựng trong những thùng nhựa cũ kỹ, được vứt thẳng vào tay người nhận mà không một lời chào hỏi.
Bà cụ già run rẩy đứng xếp hàng trước đoàn phát cơm thứ nhất, nước mắt lưng tròng. Cô nói với vị linh mục rằng con trai bà bị bệnh nặng, không có tiền lo thuốc thang. Vị linh mục an ủi bà, cho bà suất cơm nhiều hơn, đồng thời hứa sẽ hỗ trợ bà tìm kiếm sự giúp đỡ y tế.
Ngược lại, ở đoàn phát cơm thứ hai, một người đàn ông vô gia cư bị đám tình nguyện viên chửi rủa vì cố gắng lấy một suất thứ hai. Người doanh nhân dẫn đầu nhìn cảnh đó với ánh mắt lạnh lùng, chỉ trích người đàn ông là lười biếng và tham lam.
Bên kia là "Bố", bên này là "Từ". Đoàn phát cơm từ thiện đầu tiên giống như một người cha, ấm áp, dịu dàng và luôn quan tâm đến con cái mình. Đoàn phát cơm thứ hai lại giống như một người thầy giáo khắc nghiệt, chỉ biết ra lệnh và trừng phạt.
Sự tương phản giữa hai đoàn phát cơm từ thiện này cho thấy không chỉ là sự khác biệt về hình thức, mà còn là về bản chất của lòng từ bi và tinh thần phục vụ. Đoàn phát cơm thứ nhất, với sự chân thành và tình yêu thương, đã trao cho người nghèo không chỉ thức ăn mà còn cả hy vọng và niềm tin. Còn đoàn phát cơm thứ hai, mặc dù có thể hào nhoáng hơn, nhưng lại vô tình làm tổn thương lòng tự trọng và sự tuyệt vọng của những người đang cần được giúp đỡ nhất.