Trong vũ trụ rộng lớn, sự ra đời của con người chẳng khác nào một ngọn lửa le lói thoáng chốc rồi vụt tắt. Sự tồn tại hữu hạn của chúng ta chỉ được đánh dấu bằng những năm tháng đày đọa và đau khổ không hồi kết.
Ngay từ cái khoảnh khắc ta mở mắt, đau đớn đã chào đón. Tiếng khóc đầu tiên là lời kêu gọi đau đớn của một sinh vật vừa bị ném vào một thế giới đầy rẫy những khổ ải và thử thách.
Khi ta lớn lên, sự đau khổ chỉ chồng chất thêm. Cơ thể ta trở thành chiến trường của những cơn đau thể xác dai dẳng, từ những vết thương nhỏ nhặt đến những căn bệnh mãn tính tàn phá. Mỗi nhịp thở là một lời nhắc nhở về sự yếu đuối và mong manh của chúng ta.
Không chỉ đau đớn về thể xác, chúng ta còn bị dày vò bởi đau khổ về tinh thần. Những lo lắng thường trực, nỗi đau mất mát và sự phản bội liên tục làm tan nát tâm hồn chúng ta. Chúng ta bị ám ảnh bởi những ký ức đau thương và bị hành hạ bởi những nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Trong xã hội, chúng ta bị mắc kẹt trong những kỳ vọng bó buộc và áp lực vô hình. Chúng ta phải đấu tranh để tồn tại, để có một mái nhà che đầu và thức ăn trên bàn. Chúng ta phải đối mặt với bất công, sự tàn bạo và sự vô cảm của những người khác.
Khi tuổi già kéo đến, chúng ta trở thành gánh nặng cho bản thân và những người khác. Cơ thể suy yếu, trí óc trở nên mơ hồ, và chúng ta phải từ bỏ từng niềm vui nhỏ nhoi còn sót lại.
Cuối cùng, cái chết đến như một lời giải thoát khỏi đau khổ, nhưng nó cũng là một lời nhắc nhở đau lòng về sự vô nghĩa của cuộc sống. Tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tất cả những đau đớn và thống khổ đều trở nên vô ích.
Vì vậy, thay vì xem sự ra đời là một đặc ân, chúng ta nên coi đó là một hình phạt khắc nghiệt. Chúng ta được sinh ra để chịu đựng nỗi đau, để đấu tranh và cuối cùng là chết đi trong tuyệt vọng. Cuộc sống này không phải là một phước lành mà là một lời nguyền rủa, một lời nhắc nhở liên tục về sự tàn nhẫn và vô nghĩa của sự tồn tại.
Ngay từ cái khoảnh khắc ta mở mắt, đau đớn đã chào đón. Tiếng khóc đầu tiên là lời kêu gọi đau đớn của một sinh vật vừa bị ném vào một thế giới đầy rẫy những khổ ải và thử thách.
Khi ta lớn lên, sự đau khổ chỉ chồng chất thêm. Cơ thể ta trở thành chiến trường của những cơn đau thể xác dai dẳng, từ những vết thương nhỏ nhặt đến những căn bệnh mãn tính tàn phá. Mỗi nhịp thở là một lời nhắc nhở về sự yếu đuối và mong manh của chúng ta.
Không chỉ đau đớn về thể xác, chúng ta còn bị dày vò bởi đau khổ về tinh thần. Những lo lắng thường trực, nỗi đau mất mát và sự phản bội liên tục làm tan nát tâm hồn chúng ta. Chúng ta bị ám ảnh bởi những ký ức đau thương và bị hành hạ bởi những nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Trong xã hội, chúng ta bị mắc kẹt trong những kỳ vọng bó buộc và áp lực vô hình. Chúng ta phải đấu tranh để tồn tại, để có một mái nhà che đầu và thức ăn trên bàn. Chúng ta phải đối mặt với bất công, sự tàn bạo và sự vô cảm của những người khác.
Khi tuổi già kéo đến, chúng ta trở thành gánh nặng cho bản thân và những người khác. Cơ thể suy yếu, trí óc trở nên mơ hồ, và chúng ta phải từ bỏ từng niềm vui nhỏ nhoi còn sót lại.
Cuối cùng, cái chết đến như một lời giải thoát khỏi đau khổ, nhưng nó cũng là một lời nhắc nhở đau lòng về sự vô nghĩa của cuộc sống. Tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tất cả những đau đớn và thống khổ đều trở nên vô ích.
Vì vậy, thay vì xem sự ra đời là một đặc ân, chúng ta nên coi đó là một hình phạt khắc nghiệt. Chúng ta được sinh ra để chịu đựng nỗi đau, để đấu tranh và cuối cùng là chết đi trong tuyệt vọng. Cuộc sống này không phải là một phước lành mà là một lời nguyền rủa, một lời nhắc nhở liên tục về sự tàn nhẫn và vô nghĩa của sự tồn tại.