Trong thành phố nhộn nhịp, giữa dòng xe hối hả, bỗng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ khiến người đi đường không khỏi phì cười.
Một ông bố và cậu con trai đang loay hoay di chuyển trên vỉa hè, vẻ mặt ngơ ngác đến ngỡ ngàng. Ông bố, với chiếc bụng bia lặc lè, cặm cụi đẩy một chiếc xe nôi chứa đầy đồ chơi của con trai. Cậu con trai, dường như chẳng hay biết gì, cứ thế đung đưa trên xe, miệng lẩm bẩm một bài hát.
Người đi bộ bắt đầu để ý đến bộ đôi này, thì thầm với nhau, "Trời đất ơi, hai cha con này ngơ ngơ ngáo ngáo quá."
Đột nhiên, tiếng còi xe inh ỏi làm cả hai cha con giật mình. Một chiếc xe ô tô đang lao thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng. Ông bố hoảng hốt, bế thốc cậu con trai lên và hét lớn, "Tao lạy thằng Trâu Lái Xe!"
Người lái xe, một thanh niên mặt ngơ ngác, kịp thời bẻ lái, hụ còi inh ỏi rồi dừng xe ngay trước mũi hai cha con. Cậu con trai, vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, nhìn người lái xe bằng ánh mắt ngây thơ.
Ông bố thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi tức giận. Ông đi đến chiếc xe, gõ mạnh vào cửa kính đang hạ xuống và hét vào mặt người lái xe, "Này anh Trâu! Anh không thấy hai cha con tôi à? Anh lái xe kiểu gì thế?"
Người lái xe, vẻ mặt bối rối, lắp bắp đáp lại, "Xin lỗi bác! Tôi... tôi xin lỗi!"
Ông bố tiếp tục chửi rủa người lái xe thêm một lúc nữa, trong khi cậu con trai vẫn ngồi ngoan ngoãn trên tay, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, ông bố cũng nguôi giận, kéo cậu con trai lại và tiếp tục hành trình của mình. Cậu con trai vẫn đung đưa trên xe, vô tư lẩm bẩm bài hát, không hề hay biết về cuộc kịch tính vừa diễn ra.
Và thế là, giữa chốn đông người, câu chuyện về "Tao lạy thằng Trâu Lái Xe" mãi được truyền tai như một giai thoại về sự ngơ ngác của hai cha con xuống phố.
Một ông bố và cậu con trai đang loay hoay di chuyển trên vỉa hè, vẻ mặt ngơ ngác đến ngỡ ngàng. Ông bố, với chiếc bụng bia lặc lè, cặm cụi đẩy một chiếc xe nôi chứa đầy đồ chơi của con trai. Cậu con trai, dường như chẳng hay biết gì, cứ thế đung đưa trên xe, miệng lẩm bẩm một bài hát.
Người đi bộ bắt đầu để ý đến bộ đôi này, thì thầm với nhau, "Trời đất ơi, hai cha con này ngơ ngơ ngáo ngáo quá."
Đột nhiên, tiếng còi xe inh ỏi làm cả hai cha con giật mình. Một chiếc xe ô tô đang lao thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng. Ông bố hoảng hốt, bế thốc cậu con trai lên và hét lớn, "Tao lạy thằng Trâu Lái Xe!"
Người lái xe, một thanh niên mặt ngơ ngác, kịp thời bẻ lái, hụ còi inh ỏi rồi dừng xe ngay trước mũi hai cha con. Cậu con trai, vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, nhìn người lái xe bằng ánh mắt ngây thơ.
Ông bố thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi tức giận. Ông đi đến chiếc xe, gõ mạnh vào cửa kính đang hạ xuống và hét vào mặt người lái xe, "Này anh Trâu! Anh không thấy hai cha con tôi à? Anh lái xe kiểu gì thế?"
Người lái xe, vẻ mặt bối rối, lắp bắp đáp lại, "Xin lỗi bác! Tôi... tôi xin lỗi!"
Ông bố tiếp tục chửi rủa người lái xe thêm một lúc nữa, trong khi cậu con trai vẫn ngồi ngoan ngoãn trên tay, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, ông bố cũng nguôi giận, kéo cậu con trai lại và tiếp tục hành trình của mình. Cậu con trai vẫn đung đưa trên xe, vô tư lẩm bẩm bài hát, không hề hay biết về cuộc kịch tính vừa diễn ra.
Và thế là, giữa chốn đông người, câu chuyện về "Tao lạy thằng Trâu Lái Xe" mãi được truyền tai như một giai thoại về sự ngơ ngác của hai cha con xuống phố.