Trong màn đêm u ám, dưới cơn mưa tầm tã, bóng dáng lẻ loi của một cô gái trẻ đứng lặng trên thành cầu. Ánh đèn thành phố phản chiếu xuống mặt nước bên dưới, tạo nên những vệt sáng lung linh nhưng chẳng thể xua đi nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt cô.
Cô đã trải qua một quãng thời gian khó khăn. Cuộc sống với cô như một cơn ác mộng kéo dài, không có lối thoát. Sự cô đơn, đau buồn và tuyệt vọng đã bủa vây lấy cô, khiến cô cảm thấy như thể mình bị mắc kẹt trong một chiếc hộp không có lối ra.
Những lời động viên, an ủi của người thân và bạn bè không còn hiệu quả với cô nữa. Cô cảm thấy mình như một gánh nặng đối với họ, như thể không ai thực sự quan tâm đến cô. Nỗi đau trong lòng cô quá lớn, đến mức cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Trong cơn tuyệt vọng, ý nghĩ nhảy cầu hiện lên trong đầu cô. Cô đã từng đấu tranh với ý nghĩ này trước đây, nhưng chưa bao giờ để nó kiểm soát hành động của mình. Nhưng lần này, cô cảm thấy như không còn lựa chọn nào khác.
Đứng trên thành cầu, cô nhìn xuống mặt nước bên dưới. Cô tưởng tượng cảm giác được rơi tự do, được giải thoát khỏi tất cả những đau khổ. Cô biết rằng đó là một hành động cực đoan, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ muốn chấm dứt cơn đau.
Khi cô chuẩn bị nhảy, một bàn tay ấm áp đột ngột nắm lấy tay cô. Cô quay lại và thấy một người đàn ông trẻ đang nhìn cô với đôi mắt đầy lo lắng. "Đừng", anh ta nói. "Đừng làm điều đó."
Cô cố gắng giật tay ra nhưng anh ta nắm chặt hơn. "Tôi biết bạn đang đau khổ", anh ta nói. "Nhưng hãy cho tôi một cơ hội giúp bạn. Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Với sự động viên của người đàn ông lạ mặt, cô đã trút hết nỗi lòng của mình. Cô kể cho anh nghe về những khó khăn cô đã trải qua, về nỗi cô đơn và tuyệt vọng đã khiến cô muốn kết liễu cuộc sống.
Người đàn ông lắng nghe chăm chú, không ngắt lời cô. Khi cô kể xong, anh ta nhẹ nhàng nói: "Tôi hiểu. Tôi biết bạn cảm thấy như vậy. Nhưng xin bạn đừng từ bỏ. Không có vấn đề nào là quá lớn không thể giải quyết được."
Anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp và nói: "Hãy gọi cho tôi nếu bạn cần bất cứ điều gì. Tôi muốn giúp bạn. Bạn không đơn độc."
Cô gái nhìn xuống tấm danh thiếp. Cô cảm thấy một tia hy vọng le lói trong lòng mình. Có lẽ vẫn còn một cơ hội để cứu vãn cuộc sống của cô.
Cô cảm ơn người đàn ông đã giúp đỡ và hứa sẽ gọi cho anh ta. Sau đó, cô quay trở lại mép cầu và nhìn xuống mặt nước. Nhưng lần này, cảm giác tuyệt vọng đã được thay thế bằng hy vọng. Cô biết rằng cô vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng cô sẽ không từ bỏ. Cô sẽ chiến đấu để giành lại cuộc sống của mình.
Cô đã trải qua một quãng thời gian khó khăn. Cuộc sống với cô như một cơn ác mộng kéo dài, không có lối thoát. Sự cô đơn, đau buồn và tuyệt vọng đã bủa vây lấy cô, khiến cô cảm thấy như thể mình bị mắc kẹt trong một chiếc hộp không có lối ra.
Những lời động viên, an ủi của người thân và bạn bè không còn hiệu quả với cô nữa. Cô cảm thấy mình như một gánh nặng đối với họ, như thể không ai thực sự quan tâm đến cô. Nỗi đau trong lòng cô quá lớn, đến mức cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Trong cơn tuyệt vọng, ý nghĩ nhảy cầu hiện lên trong đầu cô. Cô đã từng đấu tranh với ý nghĩ này trước đây, nhưng chưa bao giờ để nó kiểm soát hành động của mình. Nhưng lần này, cô cảm thấy như không còn lựa chọn nào khác.
Đứng trên thành cầu, cô nhìn xuống mặt nước bên dưới. Cô tưởng tượng cảm giác được rơi tự do, được giải thoát khỏi tất cả những đau khổ. Cô biết rằng đó là một hành động cực đoan, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ muốn chấm dứt cơn đau.
Khi cô chuẩn bị nhảy, một bàn tay ấm áp đột ngột nắm lấy tay cô. Cô quay lại và thấy một người đàn ông trẻ đang nhìn cô với đôi mắt đầy lo lắng. "Đừng", anh ta nói. "Đừng làm điều đó."
Cô cố gắng giật tay ra nhưng anh ta nắm chặt hơn. "Tôi biết bạn đang đau khổ", anh ta nói. "Nhưng hãy cho tôi một cơ hội giúp bạn. Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Với sự động viên của người đàn ông lạ mặt, cô đã trút hết nỗi lòng của mình. Cô kể cho anh nghe về những khó khăn cô đã trải qua, về nỗi cô đơn và tuyệt vọng đã khiến cô muốn kết liễu cuộc sống.
Người đàn ông lắng nghe chăm chú, không ngắt lời cô. Khi cô kể xong, anh ta nhẹ nhàng nói: "Tôi hiểu. Tôi biết bạn cảm thấy như vậy. Nhưng xin bạn đừng từ bỏ. Không có vấn đề nào là quá lớn không thể giải quyết được."
Anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp và nói: "Hãy gọi cho tôi nếu bạn cần bất cứ điều gì. Tôi muốn giúp bạn. Bạn không đơn độc."
Cô gái nhìn xuống tấm danh thiếp. Cô cảm thấy một tia hy vọng le lói trong lòng mình. Có lẽ vẫn còn một cơ hội để cứu vãn cuộc sống của cô.
Cô cảm ơn người đàn ông đã giúp đỡ và hứa sẽ gọi cho anh ta. Sau đó, cô quay trở lại mép cầu và nhìn xuống mặt nước. Nhưng lần này, cảm giác tuyệt vọng đã được thay thế bằng hy vọng. Cô biết rằng cô vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng cô sẽ không từ bỏ. Cô sẽ chiến đấu để giành lại cuộc sống của mình.