Trần Hoàng Minh Phụng
Nhân Viên
Trong bóng đêm tĩnh mịch, giữa muôn vàn ánh đèn thành phố nhấp nháy, một người đơn độc bước đi trên con đường vắng. Trái tim cô trĩu nặng với nỗi cô đơn quen thuộc, khao khát có ai đó để ôm ấp trong vòng tay.
Cô đã từng dành biết bao thời gian, tiền bạc và công sức để theo đuổi một người mà cô nghĩ rằng mình yêu say đắm. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự lạnh nhạt, vô tâm và những lời lẽ cay đắng. Mỗi lần cô cố gắng gần gũi, anh ta lại đẩy cô ra xa, để cô lại với nỗi đau và tuyệt vọng.
Đau đớn và vỡ mộng, cô nhận ra rằng ném tiền vào một người không xứng đáng còn tệ hơn cả việc lãng phí tiền bạc. Bởi vì, người vô tâm sẽ không bao giờ trân trọng tình cảm của cô, dù cô có làm bất cứ điều gì.
Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu cô. Cô sẽ bỏ tiền ra để ôm ấp một người xa lạ, tìm kiếm sự an ủi và ấm áp trong vòng tay của một người không biết tên. Với mỗi cái ôm, cô hy vọng có thể chôn vùi nỗi đau quá khứ và tìm lại cảm giác được yêu thương.
Cô rụt rè bước vào một quán bar, nơi người ta đến tìm kiếm sự gần gũi và kết nối. Cô nhìn xung quanh, mắt dán chặt vào những khuôn mặt xa lạ. Và rồi, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi một mình ở góc quầy, vẻ mặt buồn bã.
Cô tiến lại gần và hỏi: "Tôi có thể ôm anh không?"
Người đàn ông nhìn cô với vẻ kinh ngạc, nhưng rồi anh đồng ý. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, vòng tay ôm lấy anh. Ngay lập tức, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Dường như có một sợi dây vô hình kết nối cô với người đàn ông xa lạ này, một sợi dây hy vọng và chữa lành.
Trong vòng tay của một người xa lạ, cô tìm thấy điều mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay - sự an ủi, sự ấm áp và cảm giác được yêu thương. Thà bỏ tiền ra ôm ấp một người xa lạ, còn hơn bỏ tiền theo đuổi một người vô tâm.
Cô đã từng dành biết bao thời gian, tiền bạc và công sức để theo đuổi một người mà cô nghĩ rằng mình yêu say đắm. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự lạnh nhạt, vô tâm và những lời lẽ cay đắng. Mỗi lần cô cố gắng gần gũi, anh ta lại đẩy cô ra xa, để cô lại với nỗi đau và tuyệt vọng.
Đau đớn và vỡ mộng, cô nhận ra rằng ném tiền vào một người không xứng đáng còn tệ hơn cả việc lãng phí tiền bạc. Bởi vì, người vô tâm sẽ không bao giờ trân trọng tình cảm của cô, dù cô có làm bất cứ điều gì.
Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu cô. Cô sẽ bỏ tiền ra để ôm ấp một người xa lạ, tìm kiếm sự an ủi và ấm áp trong vòng tay của một người không biết tên. Với mỗi cái ôm, cô hy vọng có thể chôn vùi nỗi đau quá khứ và tìm lại cảm giác được yêu thương.
Cô rụt rè bước vào một quán bar, nơi người ta đến tìm kiếm sự gần gũi và kết nối. Cô nhìn xung quanh, mắt dán chặt vào những khuôn mặt xa lạ. Và rồi, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi một mình ở góc quầy, vẻ mặt buồn bã.
Cô tiến lại gần và hỏi: "Tôi có thể ôm anh không?"
Người đàn ông nhìn cô với vẻ kinh ngạc, nhưng rồi anh đồng ý. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, vòng tay ôm lấy anh. Ngay lập tức, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Dường như có một sợi dây vô hình kết nối cô với người đàn ông xa lạ này, một sợi dây hy vọng và chữa lành.
Trong vòng tay của một người xa lạ, cô tìm thấy điều mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay - sự an ủi, sự ấm áp và cảm giác được yêu thương. Thà bỏ tiền ra ôm ấp một người xa lạ, còn hơn bỏ tiền theo đuổi một người vô tâm.