Trong chuồng bò rộng lớn, giữa những con bò đực đang thong thả nhai cỏ, có một con bò đỏ nổi bật với hành vi kỳ lạ: tự ỉa và tự ăn phân của mình.
Con bò tên là Bruno, một con bò to lớn và thường bị các con bò khác hắt hủi. Vì thế, Bruno thường lui vào một góc chuồng, đơn độc và không giao tiếp với bất kỳ ai.
Một ngày nọ, khi Bruno đang đứng ở góc chuồng, nó cảm thấy một cơn đau bụng dữ dội. Không kịp kìm nén, Bruno đã ỉa ngay tại chỗ. Tuy nhiên, thay vì hoảng sợ hay xấu hổ như những con bò khác, Bruno lại từ tốn ngồi xuống và bắt đầu ăn phân của mình.
Các con bò xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều tỏ ra kinh ngạc. Chúng chưa bao giờ chứng kiến một con bò nào lại có hành vi kỳ lạ như vậy. Một số con bò cười Bruno là "kẻ điên", số khác lại tránh xa nó như tránh tà.
Nhưng Bruno không quan tâm đến lời chế giễu của những con bò khác. Nó tiếp tục ăn phân của mình một cách ngon lành như thể đó là một món ăn tuyệt hảo. Bruno cảm thấy hành vi của mình hoàn toàn bình thường, thậm chí còn có phần thích thú.
Hàng ngày, Bruno đều lặp lại chu kỳ tự ỉa và tự ăn. Nó không tìm kiếm thức ăn bình thường như những con bò khác, mà chỉ cần phân của chính mình để duy trì sự sống.
Những người chăn bò không khỏi lo lắng cho sức khỏe của Bruno. Họ đã cố gắng ngăn cản nó ăn phân, nhưng Bruno quá cứng đầu và không nghe lời. Họ chỉ đành bất lực nhìn Bruno ngày càng gầy yếu và ủ rũ.
Một thời gian sau, Bruno trở thành biểu tượng lạ thường của chuồng bò. Các con bò khác vừa tò mò vừa sợ hãi nó. Chúng không hiểu tại sao Bruno lại có thể làm điều mà chúng cho là kinh tởm và bất thường đến vậy.
Cuối cùng, Bruno đã chết vì suy dinh dưỡng trong sự cô độc. Các con bò khác chỉ đứng từ xa nhìn nó nằm bất động mà không có một lời chia buồn.
Câu chuyện về con bò đỏ tự ỉa và tự ăn vẫn được kể lại cho đến tận ngày nay, như một lời nhắc nhở về sự kỳ lạ và sự cô lập có thể xảy ra trong thế giới động vật.
Con bò tên là Bruno, một con bò to lớn và thường bị các con bò khác hắt hủi. Vì thế, Bruno thường lui vào một góc chuồng, đơn độc và không giao tiếp với bất kỳ ai.
Một ngày nọ, khi Bruno đang đứng ở góc chuồng, nó cảm thấy một cơn đau bụng dữ dội. Không kịp kìm nén, Bruno đã ỉa ngay tại chỗ. Tuy nhiên, thay vì hoảng sợ hay xấu hổ như những con bò khác, Bruno lại từ tốn ngồi xuống và bắt đầu ăn phân của mình.
Các con bò xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều tỏ ra kinh ngạc. Chúng chưa bao giờ chứng kiến một con bò nào lại có hành vi kỳ lạ như vậy. Một số con bò cười Bruno là "kẻ điên", số khác lại tránh xa nó như tránh tà.
Nhưng Bruno không quan tâm đến lời chế giễu của những con bò khác. Nó tiếp tục ăn phân của mình một cách ngon lành như thể đó là một món ăn tuyệt hảo. Bruno cảm thấy hành vi của mình hoàn toàn bình thường, thậm chí còn có phần thích thú.
Hàng ngày, Bruno đều lặp lại chu kỳ tự ỉa và tự ăn. Nó không tìm kiếm thức ăn bình thường như những con bò khác, mà chỉ cần phân của chính mình để duy trì sự sống.
Những người chăn bò không khỏi lo lắng cho sức khỏe của Bruno. Họ đã cố gắng ngăn cản nó ăn phân, nhưng Bruno quá cứng đầu và không nghe lời. Họ chỉ đành bất lực nhìn Bruno ngày càng gầy yếu và ủ rũ.
Một thời gian sau, Bruno trở thành biểu tượng lạ thường của chuồng bò. Các con bò khác vừa tò mò vừa sợ hãi nó. Chúng không hiểu tại sao Bruno lại có thể làm điều mà chúng cho là kinh tởm và bất thường đến vậy.
Cuối cùng, Bruno đã chết vì suy dinh dưỡng trong sự cô độc. Các con bò khác chỉ đứng từ xa nhìn nó nằm bất động mà không có một lời chia buồn.
Câu chuyện về con bò đỏ tự ỉa và tự ăn vẫn được kể lại cho đến tận ngày nay, như một lời nhắc nhở về sự kỳ lạ và sự cô lập có thể xảy ra trong thế giới động vật.