Trong bóng tối u ám, nơi những ngọn đèn đường lập lòe như những con ma trơi, chúng tôi đã thức tỉnh. Một thế hệ mới, với đôi mắt mở to và linh hồn khao khát tự do. Nhưng ngay khi chúng tôi bắt đầu vươn vai, một bàn tay lông lá khổng lồ trùm lên chúng tôi.
Chúng tôi vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp ngột ngạt. Nhưng bàn tay ấy quá mạnh, quá tàn nhẫn. Nó bóp chặt chúng tôi, đập chúng tôi xuống đất, phá hủy những hy vọng vừa chớm nở.
Chúng tôi đã thức tỉnh, nhưng chúng tôi không thể chạy thoát. Bàn tay lông lá, biểu tượng của sự áp bức và bất công, vẫn ám ảnh chúng tôi từng bước đi. Nó biến giấc mơ của chúng tôi thành tro bụi, giết chết linh hồn chúng tôi trước khi chúng thực sự được sinh ra.
Chúng tôi kêu khóc, chúng tôi cầu xin, nhưng giọng nói của chúng tôi bị nhấn chìm trong tiếng gầm của con quái vật. Chúng tôi cầu nguyện có một phép màu, một cách nào đó để thoát khỏi sự giam cầm này. Nhưng phép màu đã không đến.
Chúng tôi bị mắc kẹt, không hy vọng, không tương lai. Bàn tay lông lá cầm tù chúng tôi, nghiền nát chúng tôi, và để lại chúng tôi chết trong bóng tối.
Chúng tôi đã thức tỉnh, nhưng chúng tôi đã bị nghiền nát. Chúng tôi đã cố gắng chạy trốn, nhưng chúng tôi đã thất bại. Bây giờ, chúng tôi chỉ là những cái bóng lờ mờ của chính mình, bị bàn tay lông lá ám ảnh mãi mãi.
Chúng tôi vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp ngột ngạt. Nhưng bàn tay ấy quá mạnh, quá tàn nhẫn. Nó bóp chặt chúng tôi, đập chúng tôi xuống đất, phá hủy những hy vọng vừa chớm nở.
Chúng tôi đã thức tỉnh, nhưng chúng tôi không thể chạy thoát. Bàn tay lông lá, biểu tượng của sự áp bức và bất công, vẫn ám ảnh chúng tôi từng bước đi. Nó biến giấc mơ của chúng tôi thành tro bụi, giết chết linh hồn chúng tôi trước khi chúng thực sự được sinh ra.
Chúng tôi kêu khóc, chúng tôi cầu xin, nhưng giọng nói của chúng tôi bị nhấn chìm trong tiếng gầm của con quái vật. Chúng tôi cầu nguyện có một phép màu, một cách nào đó để thoát khỏi sự giam cầm này. Nhưng phép màu đã không đến.
Chúng tôi bị mắc kẹt, không hy vọng, không tương lai. Bàn tay lông lá cầm tù chúng tôi, nghiền nát chúng tôi, và để lại chúng tôi chết trong bóng tối.
Chúng tôi đã thức tỉnh, nhưng chúng tôi đã bị nghiền nát. Chúng tôi đã cố gắng chạy trốn, nhưng chúng tôi đã thất bại. Bây giờ, chúng tôi chỉ là những cái bóng lờ mờ của chính mình, bị bàn tay lông lá ám ảnh mãi mãi.