Trong cái đêm định mệnh giữa những năm 1930, Vũ Trọng Phụng, nhà văn tài ba nhưng nghèo túng, đã liều lĩnh thâm nhập vào sòng bạc sầm uất nhất Hà Nội để thu thập chất liệu thực tế cho tác phẩm "Cạm bẫy người".
Ẩn mình dưới lớp hóa trang và tung hô như một tay chơi thứ thiệt, Phụng len lỏi vào thế giới hào nhoáng nhưng mục ruỗng của cờ bạc. Càng đi sâu vào, anh càng chứng kiến những cảnh tượng tệ nạn, tàn phá cả con người lẫn gia đình.
Tuy nhiên, sự liều lĩnh của Phụng đã sớm bị để mắt đến. Bọn chủ sòng tức giận tột độ, cho rằng anh là điệp báo của chính phủ. Một cuộc hỗn chiến nổ ra, Phụng bị đánh đập tàn nhẫn và suýt mất mạng.
Trong phút giây cận kề cái chết, Phụng may mắn được một người bạn cũ cứu thoát. Anh được đưa đến bệnh viện trong tình trạng thương tích nghiêm trọng và phải nằm lại điều trị suốt một thời gian dài.
Vụ việc kinh hoàng đã trở thành nguồn cảm hứng cho những chương hồi đắt giá trong "Cạm bẫy người". Tác phẩm được xuất bản năm 1933, trở thành một tiếng chuông cảnh tỉnh mạnh mẽ về hiểm họa của cờ bạc và là một trong những tác phẩm vĩ đại nhất của nền văn học Việt Nam hiện đại.
Tuy nhiên, nỗi ám ảnh về cái đêm suýt chết vẫn ám ảnh Vũ Trọng Phụng đến cuối đời. Trong lời bạt của "Cạm bẫy người", ông viết: "Máu của tôi đã đóng góp vào giá trị của tác phẩm này". Một minh chứng hùng hồn cho sự hy sinh, dũng cảm và trí tuệ phi thường của một nhà văn tài năng.
Ẩn mình dưới lớp hóa trang và tung hô như một tay chơi thứ thiệt, Phụng len lỏi vào thế giới hào nhoáng nhưng mục ruỗng của cờ bạc. Càng đi sâu vào, anh càng chứng kiến những cảnh tượng tệ nạn, tàn phá cả con người lẫn gia đình.
Tuy nhiên, sự liều lĩnh của Phụng đã sớm bị để mắt đến. Bọn chủ sòng tức giận tột độ, cho rằng anh là điệp báo của chính phủ. Một cuộc hỗn chiến nổ ra, Phụng bị đánh đập tàn nhẫn và suýt mất mạng.
Trong phút giây cận kề cái chết, Phụng may mắn được một người bạn cũ cứu thoát. Anh được đưa đến bệnh viện trong tình trạng thương tích nghiêm trọng và phải nằm lại điều trị suốt một thời gian dài.
Vụ việc kinh hoàng đã trở thành nguồn cảm hứng cho những chương hồi đắt giá trong "Cạm bẫy người". Tác phẩm được xuất bản năm 1933, trở thành một tiếng chuông cảnh tỉnh mạnh mẽ về hiểm họa của cờ bạc và là một trong những tác phẩm vĩ đại nhất của nền văn học Việt Nam hiện đại.
Tuy nhiên, nỗi ám ảnh về cái đêm suýt chết vẫn ám ảnh Vũ Trọng Phụng đến cuối đời. Trong lời bạt của "Cạm bẫy người", ông viết: "Máu của tôi đã đóng góp vào giá trị của tác phẩm này". Một minh chứng hùng hồn cho sự hy sinh, dũng cảm và trí tuệ phi thường của một nhà văn tài năng.