tuyensinhvp
Nhân Viên
Khi chiếc máy bay chở tôi vừa rời khỏi Không phận An Nam, tôi bỗng nhiên cảm thấy một sự hối tiếc dâng trào. Trái tim tôi thắt lại khi nhìn xuống cảnh ngoạn mục của quê hương từ trên cao.
Những ngọn đồi xanh mướt, những cánh đồng lúa vàng óng và những dòng sông uốn lượn dưới bầu trời xanh thẳm. Đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi chứa đựng những kỷ niệm vô giá mà tôi không bao giờ muốn rời xa.
Tôi đã mất nhiều năm mơ ước được rời khỏi nơi đất chật người đông này, được khám phá thế giới bên ngoài. Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi mãi mãi, rằng tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc và thành công ở nơi xa lạ.
Nhưng khi máy bay rời khỏi quốc gia của tôi, tôi nhận ra mình đã lầm. Tôi nhớ tiếng lá cây xào xạc trong gió, tiếng ve sầu kêu râm ran vào mùa hè và cả giọng nói ấm áp của gia đình tôi. Tôi nhớ hương thơm của hoa sen tỏa ra từ những cánh đồng ngập nước và vị ngọt mát của quả xoài chín mọng.
Sự hối tiếc của tôi lớn dần theo từng phút khi máy bay bay xa hơn. Tôi nhận ra rằng quê hương là nơi thuộc về tôi, nơi chứa đựng cả những niềm vui và nỗi buồn của tôi. Đó là nơi mà tôi thực sự thuộc về.
Với một quyết tâm mới, tôi quay sang hướng tiếp viên hàng không và yêu cầu được đổi vé trở về. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình ở bất kỳ nơi nào khác ngoài An Nam. Tôi có thể không bao giờ trở nên giàu có hay nổi tiếng, nhưng tôi sẽ có được một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc bên những người thân yêu của mình.
Khi máy bay hạ cánh trở lại quê hương, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn. Tôi đã học được một bài học quý giá về tầm quan trọng của quê hương và sự ngốc nghếch khi cố gắng chạy trốn khỏi chính mình. Từ nay trở đi, tôi sẽ trân trọng từng khoảnh khắc trên mảnh đất tuyệt vời này, nơi trái tim tôi luôn mãi thuộc về.
Những ngọn đồi xanh mướt, những cánh đồng lúa vàng óng và những dòng sông uốn lượn dưới bầu trời xanh thẳm. Đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi chứa đựng những kỷ niệm vô giá mà tôi không bao giờ muốn rời xa.
Tôi đã mất nhiều năm mơ ước được rời khỏi nơi đất chật người đông này, được khám phá thế giới bên ngoài. Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi mãi mãi, rằng tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc và thành công ở nơi xa lạ.
Nhưng khi máy bay rời khỏi quốc gia của tôi, tôi nhận ra mình đã lầm. Tôi nhớ tiếng lá cây xào xạc trong gió, tiếng ve sầu kêu râm ran vào mùa hè và cả giọng nói ấm áp của gia đình tôi. Tôi nhớ hương thơm của hoa sen tỏa ra từ những cánh đồng ngập nước và vị ngọt mát của quả xoài chín mọng.
Sự hối tiếc của tôi lớn dần theo từng phút khi máy bay bay xa hơn. Tôi nhận ra rằng quê hương là nơi thuộc về tôi, nơi chứa đựng cả những niềm vui và nỗi buồn của tôi. Đó là nơi mà tôi thực sự thuộc về.
Với một quyết tâm mới, tôi quay sang hướng tiếp viên hàng không và yêu cầu được đổi vé trở về. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình ở bất kỳ nơi nào khác ngoài An Nam. Tôi có thể không bao giờ trở nên giàu có hay nổi tiếng, nhưng tôi sẽ có được một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc bên những người thân yêu của mình.
Khi máy bay hạ cánh trở lại quê hương, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn. Tôi đã học được một bài học quý giá về tầm quan trọng của quê hương và sự ngốc nghếch khi cố gắng chạy trốn khỏi chính mình. Từ nay trở đi, tôi sẽ trân trọng từng khoảnh khắc trên mảnh đất tuyệt vời này, nơi trái tim tôi luôn mãi thuộc về.